Location via proxy:   [ UP ]  
[Report a bug]   [Manage cookies]                

ARSIWA

Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 11

Responsibility of States for Internationally Wrongful Acts 2001

PART ONE. THE INTERNATIONALLY WRONGFUL ACT OF A STATE


CHAPTER I. GENERAL PRINCIPLES
Article l. Responsibility of a State for its internationally wrongful acts
Every internationally wrongful act of a State entails the international responsibility of that State.
Article 2. Elements of an internationally wrongful act of a State
There is an internationally wrongful act of a State when conduct consisting of an action or omission:
(a) is attributable to the State under international law; and
(b) constitutes a breach of an international obligation of the State.
Article 3. Characterization of an act of a State as internationally wrongful\
The characterization of an act of a State as internationally wrongful is governed by international law. Such
characterization is not affected by the characterization of the same act as lawful by internal law.
CHAPTER II ATTRIBUTION OF CONDUCT TO A STATE
Article 4. Conduct of organs of a State
1. The conduct of any State organ shall be considered an act of that State under international law, whether the organ
exercises legislative, executive, judicial or any other functions, whatever position it holds in the organization of the State,
and whatever its character as an organ of the central Government or of a territorial unit of the State.
2. An organ includes any person or entity which has that status in accordance with the internal law of the State
Article 5. Conduct of persons or entities exercising elements of governmental authority
The conduct of a person or entity which is not an organ of the State under article 4 but which is empowered by the law
of that State to exercise elements of the governmental authority shall be considered an act of the State under
international law, provided the person or entity is acting in that capacity in the particular instance.
Article 6. Conduct of organs placed at the disposal of a State by another State
The conduct of an organ placed at the disposal of a State by another State shall be considered an act of the former State
under international law if the organ is acting in the exercise of elements of the governmental authority of the State at
whose disposal it is placed.
Article 7. Excess of authority or contravention of instructions
The conduct of an organ of a State or of a person or entity empowered to exercise elements of the governmental
authority shall be considered an act of the State under international law if the organ, person or entity acts in that
capacity, even if it exceeds its authority or contravenes instructions.
Article 8. Conduct directed or controlled by a State
The conduct of a person or group of persons shall be considered an act of a State under international law if the person
or group of persons is in fact acting on the instructions of, or under the direction or control of, that State in carrying out
the conduct.
Article 9. Conduct carried out in the absence or default of the official authorities
The conduct of a person or group of persons shall be considered an act of a State under international law if the person
or group of persons is in fact exercising elements of the governmental authority in the absence or default of the official
authorities and in circumstances such as to call for the exercise of those elements of authority.
Article 10. Conduct of an insurrectional or other movement
1. The conduct of an insurrectional movement which becomes the new Government of a State shall be considered an
act of that State under international law.
2. The conduct of a movement, insurrectional or other, which succeeds in establishing a new State in part of the
territory of a pre-existing State or in a territory under its administration shall be considered an act of the new State
under international law.
3. This article is without prejudice to the attribution to a State of any conduct, however related to that of the movement
concerned, which is to be considered an act of that State by virtue of articles 4 to 9.
Article 11. Conduct acknowledged and adopted by a State as its own
Conduct which is not attributable to a State under the preceding articles shall nevertheless be considered an act of that
State under international law if and to the extent that the State acknowledges and adopts the conduct in question as its
own.
CHAPTER III. BREACH OF AN INTERNATIONAL OBLIGATION
Article 12. Existence of a breach of an international obligation
There is a breach of an international obligation by a State when an act of that State is not in conformity with what is
required of it by that obligation, regardless of its origin or character.
Article 13. International obligation in force for a State
An act of a State does not constitute a breach of an international obligation unless the State is bound by the obligation in
question at the time the act occurs.
Article 14. Extension in time of the breach of an international obligation
1. The breach of an international obligation by an act of a State not having a continuing character occurs at the moment
when the act is performed, even if its effects continue.
2. The breach of an international obligation by an act of a State having a continuing character extends over the entire
period during which the act continues and remains not in conformity with the international obligation.
3. The breach of an international obligation requiring a State to prevent a given event occurs when the event occurs
and extends over the entire period during which the event continues and remains not in conformity with that obligation.
Article 15. Breach consisting of a composite act
1. The breach of an international obligation by a State through a series of actions or omissions defined in aggregate as
wrongful occurs when the action or omission occurs which, taken with the other actions or omissions, is sufficient to
constitute the wrongful act
2. In such a case, the breach extends over the entire period starting with the first of the actions or omissions of the
series and lasts for as long as these actions or omissions are repeated and remain not in conformity with the
international obligation.
Article 16. Aid or assistance in the commission of an internationally wrongful act
A State which aids or assists another State in the commission of an internationally wrongful act by the latter is
internationally responsible for doing so if: (a) that State does so with knowledge of the circumstances of the
internationally wrongful act; and (b) the act would be internationally wrongful if committed by that State.
Article 17. Direction and control exercised over the commission of an internationally wrongful act
A State which directs and controls another State in the commission of an internationally wrongful act by the latter is
internationally responsible for that act if:
(a) that State does so with knowledge of the circumstances of the internationally wrongful act; and (b) the act
would be internationally wrongful if committed by that State.
Article 18. Coercion of another State
A State which coerces another State to commit an act is internationally responsible for that act if:
(a) the act would, but for the coercion, be an internationally wrongful act of the coerced State; and(b) the
coercing State does so with knowledge of the circumstances of the act.
Article 19. Effect of this chapter
This chapter is without prejudice to the international responsibility, under other provisions of these articles, of the State
which commits the act in question, or of any other State.
Article 20 Consent
Valid consent by a State to the commission of a given act by another State precludes the wrongfulness of that act in
relation to the former State to the extent that the act remains within the limits of that consent
Article 21 Self-defence
The wrongfulness of an act of a State is precluded if the act constitutes a lawful measure of self- defence taken in
conformity with the Charter of the United Nations.
Article 22 Countermeasures in respect of an internationally wrongful act
The wrongfulness of an act of a State not in conformity with an international obligation towards another State is precluded
if and to the extent that the act constitutes a countermeasure taken against the latter State in accordance with chapter II of
part three.
Article 23. Force majeure
1. The wrongfulness of an act of a State not in conformity with an international obligation of that State is precluded if the
act is due to force majeure, that is the occurrence of an irresistible force or of an unforeseen event, beyond the control of
the State, making it materially impossible in the circumstances to perform the obligation.
2. Paragraph 1 does not apply if: (a) the situation of force majeure is due, either alone or in combination with other
factors, to the conduct of the State invoking it; or (b) the State has assumed the risk of that situation occurring.
Article 24 Distress 1. The wrongfulness of an act of a State not in conformity with an international obligation of that State
is precluded if the author of the act in question has no other reasonable way, in a situation of distress, of saving the
author’s life or the lives of other persons entrusted to the author’s care. 2. Paragraph 1 does not apply if: (a) the
situation of distress is due, either alone or in combination with other factors, to the conduct of the State invoking it; or(b)
the act in question is likely to create a comparable or greater peril.
Article 25 Necessity
1. Necessity may not be invoked by a State as a ground for precluding the wrongfulness of an act not in conformity with
an international obligation of that State unless the act:
(a) is the only way for the State to safeguard an essential interest against a grave and imminent peril; and (b)
does not seriously impair an essential interest of the State or States towards which the obligation exists, or of the
international community as a whole
2. In any case, necessity may not be invoked by a State as a ground for precluding wrongfulness
if: (a) the international obligation in question excludes the possibility of invoking necessity; or
(b) the State has contributed to the situation of necessity.
Article 26. Compliance with peremptory norms
Nothing in this chapter precludes the wrongfulness of any act of a State which is not in conformity with an obligation
arising under a peremptory norm of general international law.
Article 27. Consequences of invoking a circumstance precluding wrongfulness
The invocation of a circumstance precluding wrongfulness in accordance with this chapter is without prejudice to
(a) compliance with the obligation in question, if and to the extent that the circumstance precluding wrongfulness no
longer exists;
(b) the question of compensation for any material loss caused by the act in question.
Article 28 . Legal consequences of an internationally wrongful act
The international responsibility of a State which is entailed by an internationally wrongful act in accordance with the
provisions of part one involves legal consequences as set out in this part.
Article 29. Continued duty of performance
The legal consequences of an internationally wrongful act under this part do not affect the continued duty of the
responsible State to perform the obligation breached.
Article 30. Cessation and non-repetition
The State responsible for the internationally wrongful act is under an obligation:
(a) to cease that act, if it is continuing; (b) to offer appropriate assurances and guarantees of non-repetition,
if circumstances so require.
Article 31 Reparation
1. The responsible State is under an obligation to make full reparation for the injury caused by the internationally
wrongful act. 2. Injury includes any damage, whether material or moral, caused by the internationally wrongful act of a
State.
Article 32. Irrelevance of internal law
The responsible State may not rely on the provisions of its internal law as justification for failure to comply with its
obligations under this part.
Article 33. Scope of international obligations set out in this part
1. The obligations of the responsible State set out in this part may be owed to another State, to several States, or to the
international community as a whole, depending in particular on the character and content of the international obligation
and on the circumstances of the breach.
2. This part is without prejudice to any right, arising from the international responsibility of a State, which may accrue
directly to any person or entity other than a State.
Article 34. Forms of reparation
Full reparation for the injury caused by the internationally wrongful act shall take the form of restitution, compensation
and satisfaction, either singly or in combination, in accordance with the provisions of this chapter.
Article 35 Restitution
A State responsible for an internationally wrongful act is under an obligation to make restitution, that is, to re-establish the
situation which existed before the wrongful act was committed, provided and to the extent that restitution:
(a) is not materially impossible;
(b) does not involve a burden out of all proportion to the benefit deriving from restitution instead of compensation.
Article 36 Compensation
1. The State responsible for an internationally wrongful act is under an obligation to compensate for the damage caused
thereby, insofar as such damage is not made good by restitution.
2. The compensation shall cover any financially assessable damage including loss of profits insofar as it is established.
Article 37 Satisfaction
1. The State responsible for an internationally wrongful act is under an obligation to give satisfaction for the injury
caused by that act insofar as it cannot be made good by restitution or compensation.
2. Satisfaction may consist in an acknowledgement of the breach, an expression of regret, a formal apology or another
appropriate modality.
3. Satisfaction shall not be out of proportion to the injury and may not take a form humiliating to the responsible State.
Article 38 Interest
1. Interest on any principal sum due under this chapter shall be payable when necessary in order to ensure full reparation.
The interest rate and mode of calculation shall be set so as to achieve that result.
2. Interest runs from the date when the principal sum should have been paid until the date the obligation to pay is
fulfilled.
Article 39 Contribution to the injury
In the determination of reparation, account shall be taken of the contribution to the injury by wilful or negligent action or
omission of the injured State or any person or entity in relation to whom reparation is sought.
Article 40. Application of this chapter
1. This chapter applies to the international responsibility which is entailed by a serious breach by a State of an obligation
arising under a peremptory norm of general international law.
2. A breach of such an obligation is serious if it involves a gross or systematic failure by the responsible State to fulfil
the obligation.
Article 41. Particular consequences of a serious breach of an obligation under this chapter
1. States shall cooperate to bring to an end through lawful means any serious breach within the meaning of article 40.
2. No State shall recognize as lawful a situation created by a serious breach within the meaning of article 40, nor render
aid or assistance in maintaining that situation.
3. This article is without prejudice to the other consequences referred to in this part and to such further consequences that
a breach to which this chapter applies may entail under international law.
Article 42. Invocation of responsibility by an injured State
A State is entitled as an injured State to invoke the responsibility of another State if the obligation breached is owed to:
(a) that State individually; or (b) a group of States including that State, or the international community as a
whole, and the breach of the obligation:
(i) specially affects that State; or
(ii) is of such a character as radically to change the position of all the other States to which the obligation is owed
with respect to the further performance of the obligation.
Article 43. Notice of claim by an injured State
1. An injured State which invokes the responsibility of another State shall give notice of its claim to that State.
2. The injured State may specify in particular: (a) the conduct that the responsible State should take in order to cease
the wrongful act, if it is continuing; (b) what form reparation should take in accordance with the provisions of part
two.
Article 44. Admissibility of claims
The responsibility of a State may not be invoked if:
(a) the claim is not brought in accordance with any applicable rule relating to the nationality of claims; (b) the
claim is one to which the rule of exhaustion of local remedies applies and any available and effective local remedy has
not been exhausted.
Article 45. Loss of the right to invoke responsibility
The responsibility of a State may not be invoked if: (a) the injured State has validly waived the claim; (b) the injured
State is to be considered as having, by reason of its conduct, validly acquiesced in the lapse of the claim.
Article 46. Plurality of injured States
Where several States are injured by the same internationally wrongful act, each injured State may separately invoke the
responsibility of the State which has committed the internationally wrongful act.
Article 47. Plurality of responsible States
1. Where several States are responsible for the same internationally wrongful act, the responsibility of each State
may be invoked in relation to that act.
2. Paragraph 1: (a)does not permit any injured State to recover, by way of compensation, more than the damage it has
suffered; (b) is without prejudice to any right of recourse against the other responsible States.
Article 48. Invocation of responsibility by a State other than an injured State
1. Any State other than an injured State is entitled to invoke the responsibility of another State in accordance with
paragraph 2 if: (a) the obligation breached is owed to a group of States including that State, and is established for the
protection of a collective interest of the group; or (b)the obligation breached is owed to the international community as a
whole.
2. Any State entitled to invoke responsibility under paragraph 1 may claim from the responsible State: (a)cessation of the
internationally wrongful act, and assurances and guarantees of non-repetition in accordance with article 30; and (b)
performance of the obligation of reparation in accordance with the preceding articles, in the interest of the injured State or
of the beneficiaries of the obligation breached.
3. The requirements for the invocation of responsibility by an injured State under articles 43, 44 and 45 apply to an
invocation of responsibility by a State entitled to do so under paragraph 1.
Article 49. Object and limits of countermeasures
1. An injured State may only take countermeasures against a State which is responsible for an internationally wrongful
act in order to induce that State to comply with its obligations under part two.
2. Countermeasures are limited to the non-performance for the time being of international obligations of the State
taking the measures towards the responsible State.
3. Countermeasures shall, as far as possible, be taken in such a way as to permit the resumption of performance of the
obligations in question.
Article 50. Obligations not affected by countermeasures
1. Countermeasures shall not affect: (a)the obligation to refrain from the threat or use of force as embodied in the Charter
of the United Nations; (b)obligations for the protection of fundamental human rights; (c) obligations of a humanitarian
character prohibiting reprisals;(d) other obligations under peremptory norms of general international law.
2. A State taking countermeasures is not relieved from fulfilling its obligations: (a) under any dispute settlement
procedure applicable between it and the responsible State; (b) to respect the inviolability of diplomatic or consular agents,
premises, archives and documents.
Article 51. Proportionality
Countermeasures must be commensurate with the injury suffered, taking into account the gravity of the internationally
wrongful act and the rights in question.
Article 52. Conditions relating to resort to countermeasures
1. Before taking countermeasures, an injured State shall: (a) call upon the responsible State, in accordance with article
43, to fulfil its obligations under part two; (b)notify the responsible State of any decision to take countermeasures and
offer to negotiate with that State.
2. Notwithstanding paragraph 1 (b), the injured State may take such urgent countermeasures as are necessary to preserve
its rights.
3. Countermeasures may not be taken, and if already taken must be suspended without undue delay if: (a)the
internationally wrongful act has ceased; and (b) the dispute is pending before a court or tribunal which has the authority to
make decisions binding on the parties.
4. Paragraph 3 does not apply if the responsible State fails to implement the dispute settlement procedures in good faith
Article 53. Termination of countermeasures
Countermeasures shall be terminated as soon as the responsible State has complied with its obligations under part
two in relation to the internationally wrongful act.
Article 54. Measures taken by States other than an injured State
This chapter does not prejudice the right of any State, entitled under article 48, paragraph 1, to invoke the
responsibility of another State, to take lawful measures against that State to ensure cessation of the breach and
reparation in the interest of the injured State or of the beneficiaries of the obligation breached.
Article 55. Lex specialis
These articles do not apply where and to the extent that the conditions for the existence of an internationally wrongful
act or the content or implementation of the international responsibility of a State are governed by special rules of
international law.
Article 56. Questions of State responsibility not regulated by these articles
The applicable rules of international law continue to govern questions concerning the responsibility of a State for an
internationally wrongful act to the extent that they are not regulated by these articles.
Article 57Responsibility of an international organization
These articles are without prejudice to any question of the responsibility under international law of an international
organization, or of any State for the conduct of an international organization.
Article 58 Individual responsibility
These articles are without prejudice to any question of the individual responsibility under international law of any person
acting on behalf of a State.
Article 59 Charter of the United Nations
Các phương thức thực hiện trách nhiệm pháp lý quốc tế chủ quan
-material responsibility
Restoring the status quo (returning occupied territory, restoring the polluted environment...) is a form of
international legal responsibility under which the party causing damage is obliged to restore the damages. material
to the injured party close to the original state. This form can only be applied under certain conditions.
Compensation is a form of international legal responsibility whereby the party causing damage compensates the
damaged party for physical damage in money or property at a value equivalent to the damaged property.
-non-material responsibility
Meet the requirements of the injured party: stop the violation, commit not to violate again, apologize, express regret,
commit to punish violating organizations and individuals
Retaliation: the damaged party will take actions to respond to the damage-causing party in a proportionate manner
for the damage-causing party's violation of international law.
Sanctions: non-armed sanctions (economy-wide embargo, export and import ban...); armed sanctions under article
42 of the United Nations Charter
-trách nhiệm vật chất
Khôi phục nguyên trạng (trả lại lãnh thổ bị chiếm đóng, khôi phục lại môi trường bị ô nhiễm…) là hình thức
thực hiện trách nhiệm pháp lý quốc tế mà theo đó bên gây thiệt hại có nghĩa vụ khôi phục lại các thiệt hại vật chất
cho bên bị thiệt hại gần với hiện trạng ban đầu. hình thức này chỉ có thể áp dụng trong trường hợp có điều kiện nhất
định.
Bồi thường thiệt hại là hình thức thực hiện trách nhiệm pháp lý quốc tế theo đó bên gây thiệt hại đền bù các
thiệt hại vật chất cho bên bị thiệt hại bằng tiền hoặc tài sản theo giá trị tương đương với tài sản bị thiệt hại.
-trách nhiệm phi vật chất
Đáp ứng các yêu cầu của bên bị thiệt hại: chấm dứt hành vi vi phạm, cam kết không vi phạm tiếp, xin lỗi, bày
tỏ sự đáng tiếc, cam kết trừng phạt những tổ chức, cá nhân vi phạm
Trả đũa: bên bị thiệt hại sẽ thực hiện những hành vi đáp trả bên gây thiệt hại một cách tuowmg xứng đối với
hành vi vi phạm pháp luật quốc tế của bên gây thiệt hại
Trừng phạt: trừng phạt phi vũ trang (cấm vận toàn bộ nền kinh tế, cấm xuất khẩu, nhập khẩu..); trừng phạt vũ
trang theo điều 42 hiến chương liên hợp quốc
These articles are without prejudice to the Charter of the United Nations.
Subjective legal liability arises because a subject of international law commits an act contrary to international law.
Therefore, to determine whether a subject of international law is legally responsible, it is necessary to determine the
legal basis, the illegality of the act... in general, the bases can be classified into legal bases. rationale and practical
basis
- legal basis:
International legal norms are the basis for determining the illegality of acts committed by international law subjects,
thereby forcing these subjects to bear legal responsibility. The norms of international law are recorded in various
sources of international law and they have an important position and role in determining subjective international legal
responsibility.
International treaties and international customs are the two most important sources that are often cited as important
legal bases for determining subjective legal liability because they are direct sources containing principles,
international legal norms and are legally binding on subjects of international law. In addition, there are other
supporting sources, especially judgments of international judicial agencies.
In some cases, a country's unilateral legal acts are also the basis for determining subjective international legal
responsibility because this is a commitment made by competent entities representing the country, in which
establishes specific legal rights and obligations of the country towards other subjects of international law and is
legally binding on the country making the commitment.
-practical basis:
Acts contrary to international law. According to Article 1, any act contrary to international law by a state gives rise to
the international legal liability of that state. Acts contrary to international law are expressed in the form of actions and
inactions. The manifestations are quite diverse: failure to perform, improper implementation of obligations stipulated
in treaties and international practices; failure to implement or improper implementation of judgments of international
judicial agencies; failure to implement or improper implementation of the country's unilateral legal commitments;
Failure to take necessary measures to prevent and punish violations by organizations and individuals.
Damage occurs, damage includes material and non-material damage
There is a cause and effect relationship between the illegal act and the damage caused
Trách nhiệm pháp lý chủ quan nảy sinh do chủ thể luật quốc tế thực hiện hành vi trái với luật quốc tế. do đó để xác
định 1 chủ thể của luật quốc tế phải chịu trách nhiệm pháp lý thì cần phải xác đinh được cơ sở pháp lý, tính trái pháp
luật của hành vi… nhìn chung các cơ sở có thể phân loại thành cơ sở pháp lý và cơ sở thực tiễn
- cơ sở pháp lý:
Quy phạm pháp luật quốc tế là cơ sở để xác định tính trái pháp luật của hành vi do chủ thể luật quốc tế thực
hiện từ đso buộc các chủ thể này phải gánh chịu trách nhiệm pháp lý. Các quy phạm của luật quốc tế được ghi nhận
trong các loại nguồn của luật quốc tế và chúng có vị trí, vai trò quan trọng trong việc xác định trách nhiệm pháp lsy
quốc tế chủ quan
Điều ước quốc tế và tập quan quốc tế là hai nguồn quan trọng nhất thường được viễn dận làm cơ sở pháp lts
quan trọng để để xác định trách nhiệm pháp lý chủ quan bởi vì chúng là những nguồn trực tiếp chứa đựng các nguyên
tác, quy phạm pháp luật quốc tế và có giá trị pháp lý ràng buộc đối với các chủ thể của luật quốc tế. bên cạnh đó còn
có các nguồn bổ trợ khác, đặc biệt là phán quyết của cơ quan tài phán quốc tế.
Trong 1 số trường hợp hành vi pháp lý đơn phương của quốc gia cũng là cơ sở để xác định trách nhiệm pháp
lý quốc tế chủ quan bởi đây là cam kết các chủ thể có thẩm quyền đại diện cho quốc gia đưa ra, trong đó xác lập các
quyền và nghĩa vụ pháp lý cụ thể của quốc gia đối với các chủ thể khác của luật quốc tế và có giá trị pháp lý ràng
buộc đối với chính quốc gia đưa ra cam kết.
-cơ sở thực tiễn:
Hành vi trái pháp luật quốc tế, theo Điều 1 mọi hành vi trái pháp luật quốc tế của quốc gia làm phát sinh
trách nhiệm pháp lý quốc tế của quốc gia đó. Hành vi trái pháp luật quốc tế được thể hiện dưới dạng hành động và
không hành động. biểu hiện khá đa dạng: không thực hiện, thực hiện không đúng nghĩa vụ được quy định trong điều
ước, tập quản quốc tế; không thực hiện, thực hiện không đúng phán quyết của cơ quan tài phán quốc tế; không thực
hiện, thực hiện không đúng các cam kết pháp lý đơn phương của quốc gia; không thực hiện các biện pháp cần thiết để
ngăn ngừa, trừng trị hành vi vi phạm của tổ chức, cá nhân.
Có thiệt hại xảy ra, thiệt hại bao gồm thiệt hại vật chất và phi vật chất
Có mối quan hệ nhân quả giữa hành vi trái pháp luật và thiệt hại xảy ra
A state may be exempt from international liability in the following cases:
with the consent of the relevant entities Article 20: if a state's conduct violates international legal obligations but is
carried out on the basis of the consent of the relevant states, then in the relationship In the relationship between these
countries, the subject who commits the violation is not prosecuted for international legal responsibility.
Legitimate self-defense Article 21: according to the provisions of Article 51 of the United Nations Charter, the use of
force to satisfy the conditions of legitimate self-defense is not considered a violation of the principle of prohibition of
the use of force or the threat of use. use of force in international relations. Therefore, legitimate acts of self-defense
do not give rise to international legal liability for the subject performing that act
proportionate retaliation Article 22: proportionate retaliation is a measure to implement the self-coercion mechanism
in international law. When a subject commits a violation of international law that infringes on the legitimate rights
and interests of a country, the country has the right to take appropriate response measures. Therefore, when a state
undertakes proportionate retaliation, it does not incur international legal responsibility for its proportionate
retaliation.
Force majeure events Article 23: These are events that occur unexpectedly and cannot be predicted, avoided or
overcome, leading to the inability to perform or properly perform one's obligations. .

Quốc gia có thể được miễn trách nhiệm pháp lý quốc tế trong những trường hợp sau:
1. có sựu đồng ý của chủ thể có liên quan Điều 20: nếu hành vi của quốc gia mặc dù vi phạm nghĩa vụ pháp lý
quốc tế nhưng được tiến hành trên cơ sở có sự đồn ý của các quốc gia liên quan thì trong mối quan hệ giữa
những quốc gia này chủ thể thực hiện hành vi vi phạm không bị truy cứu trách nhiệm pháp lý quốc tế.
2. tự vệ chính đáng Điều 21: theo quy định tại Điều 51 Hiến chương liên hợp quốc hành vi sử dụng vũ lực thỏa
mãn các điều kiện tự vệ chính đáng không bị coi là vi phạm nguyên tắc cấm sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử
dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế. vì vậy hành vi tự vệ chính đáng không làm phát sinh trách nhiệm pháp lý
quốc tế đối với chủ thể thực hiện hành vi đó
3. trả đũa tương xứng Điều 22: trả đũa tương xứng là 1 biện pháp thực hiện cơ chế tự cưỡng chế trong luật quốc
tế. Khi 1 chủ thể có hành vi vi phạm pháp luật quốc tế xâm phạm đến những quyền và lợi ích hợp pháp của
quốc gia thì quốc gia có quyền thực hiện những biện pháp đáp trả tương xứng. do đó khi quốc gia tiến hành
trả đĩa tương xứng, quốc gia không phải gánh chịu trách nhiệm pháp lý quốc tế đối với hành vi trả đũa tương
xứng của mình
4. sự kiện bất khả kháng Điều 23: Đây là những sự kiện xảy ra ngoài ý muốn của con người không thể dự đoán
trước cũng như không tránh hay khắc phục được dẫn đến không thể thực hiện hoặc không thể thực hiện đúng
nghĩa vụ của mình.
Trách nhiệm của các quốc gia đối với các hành vi sai trái quốc tế 2001
PHẦN MỘT. HÀNH ĐỘNG SAI QUỐC TẾ CỦA MỘT NHÀ NƯỚC
CHƯƠNG I. NGUYÊN TẮC CHUNG
Điều l. Trách nhiệm của một quốc gia đối với những hành vi sai trái quốc tế của mình
Mọi hành động sai trái mang tính quốc tế của một quốc gia đều đòi hỏi quốc gia đó phải chịu trách nhiệm quốc tế.
Điều 2. Các yếu tố cấu thành hành vi sai trái quốc tế của một quốc gia
Có một hành động sai trái mang tính quốc tế của một Quốc gia khi hành vi đó bao gồm một hành động hoặc sự thiếu sót:
(a) thuộc về Nhà nước theo luật pháp quốc tế; Và
(b) cấu thành sự vi phạm nghĩa vụ quốc tế của Nhà nước.
Điều 3. Xác định hành vi của một quốc gia là sai trái quốc tế\
Việc mô tả hành vi của một quốc gia là sai trái quốc tế được điều chỉnh bởi luật pháp quốc tế. Việc mô tả như vậy không
bị ảnh hưởng bởi việc mô tả đặc điểm của cùng một hành vi được pháp luật trong nước coi là hợp pháp.
CHƯƠNG II QUYỀN HÀNH VI CỦA NHÀ NƯỚC
Điều 4. Hoạt động của các cơ quan nhà nước
1. Hành vi của bất kỳ cơ quan Nhà nước nào sẽ được coi là hành vi của Quốc gia đó theo luật pháp quốc tế, cho dù cơ
quan đó thực hiện các chức năng lập pháp, hành pháp, tư pháp hay bất kỳ chức năng nào khác, bất kể vị trí của cơ quan
đó trong tổ chức Nhà nước và bất kể tính chất của nó như thế nào. một cơ quan của Chính phủ trung ương hoặc của một
đơn vị lãnh thổ của Nhà nước.
2. Cơ quan bao gồm bất kỳ cá nhân hoặc tổ chức nào có tư cách đó theo quy định của pháp luật trong nước.
Điều 5. Hành vi của người, tổ chức thực hiện các yếu tố quyền lực của Chính phủ
Hành vi của một cá nhân hoặc tổ chức không phải là cơ quan của Nhà nước theo Điều 4 nhưng được luật pháp của Quốc
gia đó trao quyền để thực hiện các phần quyền lực của Chính phủ sẽ được coi là hành vi của Nhà nước theo luật pháp
quốc tế, với điều kiện người đó hoặc thực thể đang hành động với tư cách đó trong trường hợp cụ thể.
Điều 6. Việc tiến hành các cơ quan do một Quốc gia khác đặt dưới quyền sử dụng của một Quốc gia
Hoạt động của một cơ quan được một Quốc gia khác đặt dưới quyền sử dụng của một Quốc gia sẽ được coi là hành vi
của Quốc gia đó theo luật pháp quốc tế nếu cơ quan đó đang thực hiện các yếu tố thẩm quyền Chính phủ của Quốc gia
mà nó được quản lý. .
Điều 7. Vượt thẩm quyền hoặc làm trái chỉ dẫn
Hành vi của một cơ quan của một Quốc gia hoặc của một cá nhân hoặc tổ chức được trao quyền thực hiện các phần
quyền lực của Chính phủ sẽ được coi là hành vi của Quốc gia theo luật quốc tế nếu cơ quan, cá nhân hoặc tổ chức đó
hành động với tư cách đó, ngay cả khi nó vượt quá khả năng của mình. thẩm quyền hoặc trái với hướng dẫn.
Điều 8. Hành vi do Nhà nước chỉ đạo hoặc kiểm soát
Hành vi của một người hoặc một nhóm người sẽ được coi là hành vi của một quốc gia theo luật quốc tế nếu người hoặc
nhóm người đó trên thực tế hành động theo hướng dẫn hoặc dưới sự chỉ đạo hoặc kiểm soát của quốc gia đó trong việc
thực hiện các hành vi chỉ đạo. chỉ đạo.
Điều 9. Hành vi được thực hiện khi cơ quan nhà nước có thẩm quyền vắng mặt hoặc vắng mặt
Hành vi của một người hoặc một nhóm người sẽ được coi là hành vi của một quốc gia theo luật pháp quốc tế nếu người
hoặc nhóm người đó trên thực tế đang thực hiện các phần quyền lực của Chính phủ khi các cơ quan chính quyền vắng
mặt hoặc vắng mặt và trong các trường hợp như: kêu gọi thực hiện các yếu tố quyền lực đó.
Điều 10. Tiến hành nổi dậy và phong trào khác
1. Việc tiến hành một phong trào nổi dậy để trở thành Chính phủ mới của một quốc gia được coi là hành vi của quốc gia
đó theo luật pháp quốc tế.
2. Việc tiến hành một phong trào, nổi dậy hay phong trào khác, thành công trong việc thành lập một Quốc gia mới trên
một phần lãnh thổ của một Quốc gia đã tồn tại trước đó hoặc trong một lãnh thổ do quốc gia đó quản lý sẽ được coi là
hành vi của Quốc gia mới theo luật pháp quốc tế.
3. Điều này không ảnh hưởng đến việc quy kết bất kỳ hành vi nào của một Quốc gia, cho dù có liên quan đến hành vi của
phong trào liên quan đến bất kỳ hành vi nào, được coi là hành vi của Quốc gia đó theo các điều từ 4 đến 9.
Điều 11. Hành vi được Nhà nước thừa nhận và thừa nhận là hành vi của mình
Tuy nhiên, hành vi không được quy cho một Quốc gia theo các điều trên sẽ được coi là hành vi của Quốc gia đó theo luật
quốc tế nếu và trong chừng mực mà Quốc gia đó thừa nhận và coi hành vi đó là của mình.
CHƯƠNG III. VI PHẠM NGHĨA VỤ QUỐC TẾ
Điều 12. Có hành vi vi phạm nghĩa vụ quốc tế
Một quốc gia vi phạm nghĩa vụ quốc tế khi một hành động của quốc gia đó không phù hợp với những gì được yêu cầu bởi
nghĩa vụ đó, bất kể nguồn gốc hoặc tính chất của nó.
Điều 13. Nghĩa vụ quốc tế có hiệu lực đối với một quốc gia
Hành động của một quốc gia không cấu thành hành vi vi phạm nghĩa vụ quốc tế trừ khi quốc gia đó bị ràng buộc bởi
nghĩa vụ được đề cập tại thời điểm hành vi đó xảy ra.
Điều 14. Gia hạn do vi phạm nghĩa vụ quốc tế
1. Vi phạm điều ước quốc tế
sự ràng buộc bởi một hành vi của một Quốc gia không có tính chất tiếp tục xảy ra vào thời điểm hành động đó được thực
hiện, ngay cả khi hiệu lực của nó vẫn tiếp tục.
2. Việc vi phạm nghĩa vụ quốc tế bởi một hành vi của một quốc gia có tính chất liên tục kéo dài trong suốt thời gian hành
vi đó tiếp tục diễn ra và không phù hợp với nghĩa vụ quốc tế.
3. Việc vi phạm nghĩa vụ quốc tế yêu cầu một Quốc gia ngăn chặn một sự kiện nhất định xảy ra khi sự kiện đó xảy ra và
kéo dài trong toàn bộ thời gian sự kiện đó tiếp diễn và không tuân thủ nghĩa vụ đó.
Điều 15. Vi phạm bao gồm một hành vi tổng hợp
1. Việc một quốc gia vi phạm nghĩa vụ quốc tế thông qua một loạt hành động hoặc thiếu sót được xác định tổng hợp là sai
trái xảy ra khi hành động hoặc thiếu sót đó xảy ra, cùng với các hành động hoặc thiếu sót khác, đủ để cấu thành hành
động sai trái.
2. Trong trường hợp đó, hành vi vi phạm kéo dài trong toàn bộ thời gian bắt đầu từ hành động hoặc thiếu sót đầu tiên
trong chuỗi và kéo dài cho đến khi những hành động hoặc thiếu sót này được lặp lại và không phù hợp với nghĩa vụ quốc
tế.
Điều 16. Viện trợ, hỗ trợ thực hiện hành vi sai trái quốc tế
Một Quốc gia hỗ trợ hoặc hỗ trợ một Quốc gia khác thực hiện một hành vi sai trái quốc tế sẽ phải chịu trách nhiệm quốc
tế về việc làm đó nếu: (a) Quốc gia đó làm như vậy với hiểu biết về hoàn cảnh của hành vi sai trái quốc tế đó; và (b) hành
động đó sẽ là sai trái quốc tế nếu Quốc gia đó thực hiện.
Điều 17. Chỉ đạo, kiểm soát việc thực hiện hành vi sai phạm quốc tế
Một Quốc gia chỉ đạo và kiểm soát một Quốc gia khác thực hiện một hành vi sai trái quốc tế sẽ phải chịu trách nhiệm
quốc tế về hành động đó nếu:
(a) Quốc gia đó làm như vậy khi biết rõ hoàn cảnh của hành vi sai phạm quốc tế; và (b) hành động đó sẽ là sai trái quốc
tế nếu Quốc gia đó thực hiện.
Điều 18. Cưỡng ép nhà nước khác
Một quốc gia ép buộc một quốc gia khác thực hiện một hành vi sẽ phải chịu trách nhiệm quốc tế về hành động đó nếu:
(a) hành vi đó, trừ trường hợp cưỡng chế, sẽ là một hành vi sai trái mang tính quốc tế của Quốc gia bị cưỡng bức; và (b)
Quốc gia cưỡng chế thực hiện việc đó khi biết rõ hoàn cảnh của hành vi đó.
Điều 19. Hiệu lực của chương này
Chương này không ảnh hưởng đến trách nhiệm quốc tế, theo các quy định khác của các điều khoản này, của Quốc gia
thực hiện hành vi được đề cập hoặc của bất kỳ Quốc gia nào khác.
Điều 20 Sự đồng ý
Sự đồng ý hợp lệ của một Quốc gia đối với việc Quốc gia khác thực hiện một hành động nhất định sẽ ngăn chặn hành vi
sai trái của hành động đó liên quan đến Quốc gia cũ trong phạm vi hành vi đó vẫn nằm trong giới hạn của sự đồng ý đó
Điều 21. Tự vệ
Sự sai trái trong một hành động của một quốc gia sẽ bị loại trừ nếu hành động đó cấu thành một biện pháp tự vệ hợp
pháp được thực hiện phù hợp với Hiến chương Liên hợp quốc.
Điều 22. Các biện pháp đối phó với hành vi vi phạm quốc tế
Tính sai trái của một hành động của một Quốc gia không phù hợp với nghĩa vụ quốc tế đối với một Quốc gia khác sẽ bị
loại trừ nếu và trong chừng mực hành động đó cấu thành một biện pháp đối phó được thực hiện chống lại Quốc gia đó
theo chương II của phần ba.
Điều 23. Bất khả kháng
1. Tính sai trái của một hành động của một quốc gia không phù hợp với nghĩa vụ quốc tế của quốc gia đó sẽ bị loại trừ
nếu hành động đó xảy ra do sự kiện bất khả kháng, tức là xảy ra bởi một lực lượng không thể cưỡng lại được hoặc do một
sự kiện không lường trước được, nằm ngoài tầm kiểm soát của quốc gia đó. Nhà nước, làm cho việc thực hiện nghĩa vụ đó
về mặt vật chất là không thể thực hiện được trong hoàn cảnh đó.
2. Đoạn 1 không áp dụng nếu: (a) tình huống bất khả kháng xảy ra, riêng lẻ hoặc kết hợp với các yếu tố khác, do hành vi
của Quốc gia viện dẫn tình trạng đó; hoặc (b) Tiểu bang đã gánh chịu rủi ro xảy ra tình huống đó.
Điều 24 Tình trạng khó khăn 1. Sự sai trái của một hành vi của một quốc gia không phù hợp với nghĩa vụ quốc tế của
quốc gia đó sẽ bị loại trừ nếu tác giả của hành vi đó không có cách nào hợp lý khác để cứu mạng tác giả trong tình huống
nguy cấp. hoặc mạng sống của những người khác được giao phó cho tác giả chăm sóc. 2. Đoạn 1 không áp dụng nếu: (a)
tình trạng khó khăn là do, một mình hoặc kết hợp với các yếu tố khác, do hành vi của Quốc gia viện dẫn nó; hoặc (b)
hành động đang được đề cập có khả năng tạo ra mối nguy hiểm tương đương hoặc lớn hơn.
Điều 25 Sự cần thiết
1. Một quốc gia không thể viện dẫn sự cần thiết làm căn cứ để loại trừ tính sai trái của một hành vi không phù hợp với
nghĩa vụ quốc tế của quốc gia đó trừ khi hành vi đó:
(a) là cách duy nhất để Nhà nước bảo vệ lợi ích thiết yếu trước mối nguy hiểm nghiêm trọng sắp xảy ra; và (b) không làm
tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích thiết yếu của Nhà nước hoặc các Bang đối với việc

You might also like