Location via proxy:   [ UP ]  
[Report a bug]   [Manage cookies]                

Sawdust Spangles and Dreams

Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 4

Sawdust, Spangles, and Dreams

Picture a night at the circus … the bright lights of the big top teeming with leaping
trapeze artists and madcap clowns. It’s a spectacle that has been thrilling audiences
for centuries; historians say the tradition goes as far back as Ancient Rome! But
what is life like under the big top? We’ve asked travelling circus performer Kitty
Wonder to give us a privileged peek through the curtains …
A. Some people dream of running away to join the circus, but not me: I was born
into it. Just like my Ma and Pa, I’ve been performing as a circus artiste since the
time I learned to walk! The circus is not just our family trade, it’s our passion. I
grew up immersed in circus culture, thrilled by the stories of my outrageous
tightrope walking Grandmother! Life on the open road is not always a breeze; in
fact it can be exhausting, but I love the freedom it brings. After all, it’s a golden
opportunity to see the world! And better still, it gives me the chance to share my
travelling life with a band of extraordinary performers.
B. We are not a huge circus and all of the performers also work behind the scenes to
keep things running smoothly. For example, you might find the star of the flying
trapeze scattering sawdust on the circus floor or the strong man sewing sequins onto
sparkly stage costumes. Indeed, bright, colourful costumes are vital in a circus,
although mine is very simple. I’m a mime artist so, following mime tradition, I
dress from head to toe in plain black. But I do paint my face with heavy white
make-up, and colour my cheeks and lips a bright cherry red. The look is finally
complete when I put on my big curly wig and little top hat. My character is playful,
sometimes clumsy, but always extremely mischievous! I never fail to cause a big
commotion and have lots of fun doing it! There are also traditional clowns in the
show, as well as flying trapeze artists, acrobats, tightrope walkers, fire-breathers
and sword-swallowers. We even have a human cannon ball!
C. Going from town to town and from city to city so fast – often staying for only a
night – it can be quite exhausting sometimes. The hours leading up to a show are
very intense and action-packed and I often lose track of time and hardly remember
who I am and what I’m doing! There’s an epic list of things to do: we have to set up
the big top tent, check the climbing apparatus and safety net, test the lights and
sound system, and, of course, rehearse our routines and stunts to keep them fresh
and exciting for the public.
D. The moments spent waiting in the wings before going out to face the crowd are
always nerve-wracking; I’d say it’s my least favourite part of the day! It’s a kind of
'stage fright'; however, I don’t get it as badly as some who’ve joined our show. I
remember the Great Sebastian, who suffered terribly from the shakes; never a good
idea when you’re walking a tightrope some fifteen metres high in the air! Still, I’ve
never been able to completely relax before a performance. But then again, I would
be concerned if I ever became too relaxed as I have to be to give my best each time.
Then, when the moment arrives, and I step out in front of the bright lights and
applause, I get a feeling of excitement like nothing else in the world. I can honestly
say it’s when I feel most alive.
E. The show usually ends around 11pm, and by midnight, after every performance,
the entire company sits down to eat under the stars; it’s our chance to chat about the
highs and lows of the show as well as a way to wind down after all the frenetic
activity. The performances are so physically and emotionally demanding that
having this time to come back down to earth - sometimes literally! - is absolutely
essential. If ever I have a particularly exhausting or trying day, I always remind
myself how lucky I am to be living this way. For me, the circus will always be more
than just a job; people come to the circus to see magic and dreams come to life and
I’m so happy to help make this happen.
Translation
Bụi củi, trang kim và những giấc mơ
Hãy tưởng tượng một đêm ở rạp xiếc ... những ánh đèn sáng rực rỡ trong chiếc lều
đầy những nghệ sĩ trình diễn đu dây và những chú hề hài hước. Đó là màn trình
diễn đã làm say đắm khán giả từ hàng thế kỷ; các nhà sử học cho biết truyền thống
này đã có từ thời La Mã cổ đại! Nhưng cuộc sống trong rạp xiếc thật sự như thế
nào? Chúng tôi đã hỏi cô Kitty Wonder - nghệ sĩ xiếc du hành để cho chúng ta nhìn
thấy một cái nhìn phía sau tấm rèm sân khấu…
A. Một số người mơ ước chạy trốn để gia nhập vào đoàn xiếc, nhưng không phải
tôi: tôi đã sinh ra trong đó. Giống như cha mẹ tôi, tôi đã biểu diễn như một nghệ sĩ
xiếc từ khi tôi bắt đầu biết đi! Xiếc không chỉ là sự nghiệp của gia đình chúng tôi,
mà đó còn là niềm đam mê to lớn. Tôi lớn lên trong văn hóa xiếc, luôn cảm thấy
hào hứng với những câu chuyện của bà tôi về việc đi bộ trên dây thừng đầy nguy
hiểm! Cuộc sống nay đây mai đó không phải lúc nào cũng dễ dàng; thực tế nó có
thể rất mệt mỏi, nhưng tôi yêu sự tự do mà nó mang lại. Sau tất cả, đó là cơ hội
vàng để khám phá thế giới! Và hơn hết, nó cho tôi cơ hội để chia sẻ cuộc sống du
hành của mình với một đội ngũ các nghệ sĩ xiếc phi thường.
B. Chúng tôi không phải là một đoàn xiếc lớn và tất cả các nghệ sĩ cũng làm việc
sau hậu trường để khiến cho mọi thứ diễn ra một cách trơn tru. Ví dụ, bạn có thể
thấy nghệ sĩ đu dây rải bụi củi trên sàn xiếc hoặc người đàn ông đô to thêu kim
tuyến lên những bộ trang phục sân khấu. Thật vậy, những bộ trang phục đầy màu
sắc đó rất quan trọng trong một buổi biểu diễn, mặc dù của tôi rất đơn giản. Tôi là
một nghệ sĩ kịch câm, vì vậy theo truyền thống của nghề, tôi mặc một màu đen từ
đầu đến chân. Nhưng tôi có bôi lên mặt một lớp phấn trắng trang điểm dày và đánh
má, môi với một màu đỏ tươi. Và cuối cùng tôi đeo một bộ tóc xoăn giả với một
chiếc mũ nhỏ là hoàn tất. Nhân vật của tôi thì vui nhộn, đôi khi vụng về, nhưng lại
luôn rất tinh nghịch! Tôi không bao giờ ngừng gây náo động và luôn tận hưởng
niềm vui đó! Trong chương trình còn có những chú hề, các nghệ sĩ đu dây, các vận
động viên múa cột, người đi trên sợi dây thần, người thổi lửa và người nuốt kiếm.
Chúng tôi thậm chí còn có một người được bắn ra từ súng thần cung!
C. Việc đi từ thị trấn này đến thị trấn khác và từ thành phố này đến thành phố khác
rất nhanh chóng - thường chỉ ở lại trong một đêm - đôi khi có thể khá là mệt mỏi.
Những giờ trước buổi biểu diễn rất căng thẳng, đầy phấn khích và tôi thường không
nắm rõ thời gian và hầu như không nhớ được tôi là ai và tôi đang làm gì! Có một
danh sách công việc vô tận để làm: chúng tôi phải dựng lều, kiểm tra thiết bị leo và
đồ bảo hộ, kiểm tra ánh sáng và hệ thống âm thanh, và, tất nhiên, diễn tập các màn
trình diễn và kỹ thuật để giữ cho chúng luôn mới mẻ và hấp dẫn đối với công
chúng.
D. Khoảnh khắc đợi trong cánh gà trước khi lên sân luôn là lúc gây căng thẳng; tôi
nghĩ đó là phần tôi ít thích nhất trong ngày! Đó là một loại “nỗi sợ sân khấu”; tuy
nhiên, tôi không bị nặng như một số người đã gia nhập đoàn xiếc của chúng tôi. Tôi
nhớ Great Sebastian, người đã chịu đựng rất nhiều cơn rung; không bao giờ là ý
tưởng tốt khi bạn đang đi trên sợi dây thừng cao khoảng mười lăm mét trong không
trung! Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ có thể hoàn toàn thư giãn trước một buổi biểu
diễn. Mặt khác, tôi sẽ lo lắng nếu tôi trở nên quá thư giãn vì tôi phải cố gắng hết sức
mình mỗi lần biểu diễn. Sau đó, khi khoảnh khắc đó đến, tôi từng bước tiến ra trước
ánh đèn sân khấu rực rỡ với tiếng vỗ tay vang dội, tôi có một cảm giác phấn khích
không giống bất kỳ thứ gì khác trên đời. Tôi có thể thành thật nói rằng đó là khi tôi
cảm thấy tràn đầy sức sống nhất.
E. Chương trình thường kết thúc vào khoảng 11 giờ tối, và vào lúc nửa đêm, sau
mỗi buổi biểu diễn, toàn bộ đoàn xiếc ngồi xuống ăn dưới ánh trăng; đó là cơ hội để
chúng tôi trò chuyện về những niềm vui buồn của buổi biểu diễn cũng như là một
cách để thư giãn sau tất cả những hoạt động tiêu hao năng lượng. Những buổi biểu
diễn như thế này đòi hỏi sức khỏe và cảm xúc của tôi rất nhiều, vì vậy có thời gian
này để đối mặt lại với thực tế - đôi khi đúng nghĩa đen! - thật sự rất cần thiết. Nếu
tôi có một ngày đặc biệt mệt mỏi hoặc gian khổ, tôi luôn nhắc nhở mình rằng mình
rất may mắn khi được sống như thế này. Đối với tôi, nghề xiếc sẽ mãi không chỉ là
một công việc; mọi người đến đây để chiêm ngưỡng phép màu và những giấc mơ
tận mắt và tôi rất vui khi được góp phần biến những điều này thành hiện thực.

You might also like